5 episodes

Một góc dịu dàng của một người hướng nội ưa sống chậm...
Nơi mình đọc, mình viết và mình chuyện trò cùng bạn.
Hoặc có khi, đây chỉ là nơi chúng ta cùng lặng im để nghe một bản nhạc hay lắng lòng trong một nỗi hoài niệm.
Như thể chúng ta đang ở trong góc xanh màu lá của một quán coffee nhỏ, bình yên...

Coffee cùng Ngọc Coffee cùng Ngọc

    • Arts

Một góc dịu dàng của một người hướng nội ưa sống chậm...
Nơi mình đọc, mình viết và mình chuyện trò cùng bạn.
Hoặc có khi, đây chỉ là nơi chúng ta cùng lặng im để nghe một bản nhạc hay lắng lòng trong một nỗi hoài niệm.
Như thể chúng ta đang ở trong góc xanh màu lá của một quán coffee nhỏ, bình yên...

    [Coffee cùng Ngọc] Chỉ cần yên lặng, sẽ bừng sáng lên..

    [Coffee cùng Ngọc] Chỉ cần yên lặng, sẽ bừng sáng lên..

    CHỈ CẦN YÊN LẶNG, SẼ BỪNG SÁNG LÊN

    Sau rất nhiều lần đến và đi, mình đã hiểu được lý do vì sao mình yêu Đà Lạt…

    Bởi vì, với không gian ấy, tâm hồn mình trở nên tĩnh, rất tĩnh và trong lòng ngập tràn cảm giác bình an.

    Ngay từ khi xe chạy đến chân đèo Bảo Lộc, thấy rừng thông, thấy mây trắng bay trên những triền đồi, lơ lửng, chơi vơi, mềm xốp, cảm giác nhẹ nhàng, an yên đã bao bọc lấy mình. Như thể, trong một tiền kiếp xa xôi nào đó, mình thuộc về nơi đây. Thuộc về rừng thông u tịch, thuộc về màu đất đỏ mềm dưới chân, thuộc về triền dốc quanh co, thuộc về mây trắng bồng bềnh, thuộc về dã quỳ vàng rực rỡ…

    Lạ lùng một điều, những nơi đem lại cho mình cảm giác này, trước khi đến với Đà Lạt, lại là những miền không gian rất hẹp: căn nhà xanh màu thơ ấu của ba mẹ ở Vinh và ngôi trường đại học Sư phạm Hà Nội xanh màu kí ức tuổi 20. Cảm giác đứng giữa đất trời Đà Lạt, co ro trong tấm áo khoác len mỏng giống hệt cảm giác bước về nhà, đi qua cánh cổng, thấy màu mái ngói nhà thờ và hương hoa ngọc lan ba trồng vương trong gió hay cảm giác bước chân qua cánh cổng trường sư phạm, thấy màu hoa muồng hoàng yến, thấy khu nhà B được bao bọc trong cây lá bình yên.



    Mình đã từng băn khoăn rất nhiều với câu hỏi: “Tại sao một nơi chốn xa xôi, đến và đi đều rất vội, lại mang cho mình cảm giác thân thuộc, yêu thương hệt như những miền không gian chứa nhiều kí ức đẹp của ấu thơ và thời thiếu nữ”?

    Rồi trong chuyến đi gần đây nhất với đàn con 12I2, mình đã trả lời được câu hỏi đó: “Chỉ cần yên lặng, sẽ bừng sáng lên”…



    Đúng vậy, với Đà Lạt, mình đã yên, an và sáng…

    Đà Lạt giúp mình yên, cho lòng mình lặng. Mọi xao động, lao xao của thế giới bên ngoài, dường như, bị bỏ lại phía sau trên cung đường trập trùng đồi núi. Những mệt mỏi, bực dọc, oán hờn trước đó, nếu có, tan đi trong đất trời nhẹ và mỏng như một làn hơi thở.

    Đà Lạt làm mình an, cho tâm mình tĩnh. Mình kết nối sâu sắc hơn với thế giới cảm xúc, cảm giác bên trong. Giác quan lại nhạy bén để nhận biết mùi hương của các loài hoa, mùi hăng của lá dương xỉ cầm trên tay hay hơi ấm của ánh nắng mặt trời chiếu lên mi mắt.

    Đà Lạt cho mình sáng, cho mình thông suốt. Có rất nhiều câu hỏi và suy tư, vốn luẩn quẩn, mắc míu ở đâu đó trong tâm trí… Bỗng dưng, lên miền đất ấy, đi dạo bộ trên những cung đường hay lặng yên trong một góc nào đó của home stay, đọc sách, nghe nhạc, mình tìm được câu trả lời. Thế nên, mình tự biết với mình rằng, sau những lần đến Đà Lạt, ít hay nhiều, mình đã có sự thay đổi hoặc đã đủ quyết tâm để ra quyết định trong đời.



    Rời Đà Lạt, mình lại hiểu thấm thía những lời thầy Chu Sơn của mình viết, trong một tùy bút rất đỗi tài hoa:

    “Không có cuộc đời hạnh phúc, chỉ có những khoảnh khắc hạnh phúc.

    Không có những cuộc đời bình yên, chỉ có những khoảnh khắc bình yên.

    Sống là chi chút từng khoảnh khắc, dành dụm từng khoảnh khắc. Chắt chiu được càng nhiều khoảnh khắc, thì chuỗi bình yên hạnh phúc càng dài. Vậy thôi.

    Và tôi nhận ra, trong chúng ta ai chẳng thèm một Đà Lạt, ai chẳng giấu một

    • 6 min
    [Coffee cùng Ngọc] Thương những bờ vai...

    [Coffee cùng Ngọc] Thương những bờ vai...

    THƯƠNG NHỮNG BỜ VAI...

    "Gió sẽ mừng vì tóc em bay

    Cho mây hờn ngủ quên trên vai

    Vai em gầy guộc nhỏ

    Như cánh vạc về chốn xa xôi"

    (Trịnh Công Sơn)

              *******

    Mỗi lần gặp một người phụ nữ, cảm nhận và lắng nghe chuyện đời của họ, bất giác, mình hay nhìn xuống đôi bờ vai.

    Những bờ vai gầy, những bờ vai tròn...

    Những bờ vai dịu dàng, mỏng manh, những bờ vai kiên cường, mạnh mẽ...

    Có những bờ vai gợi ở người đối diện cảm giác muốn ôm lấy, vỗ về, chở che...

    Có những bờ vai mang đến cho người khác cảm giác tin cậy, bao dung, chỉ muốn gục đầu xuống tìm nơi nương dựa...

    Lại có những bờ vai vừa đi qua cơn biến động, gầy guộc, xương quai xanh nhô lên, như một dấu chấm than nằm ngang. Dấu chấm than không lời, lặng lẽ, cứ nhìn vào là thấy lòng xa xót...

    ...

    Rồi mình lại tự hỏi: "Những ai đi bên cạnh cuộc đời một người phụ nữ mà cân - đo - đong - đếm đủ, bờ vai kia, đã, đang và sẽ gánh vác những gì???

    Tự hỏi vậy thôi, chứ bản thân mình không cố gắng đi tìm câu trả lời.

    Bởi biết rằng, câu trả lời ở mỗi bờ vai mỗi khác, nhưng chung qui, sẽ rất đỗi ngậm ngùi...

    Vậy nên...

    Những cảm nhận khi nhìn những bờ vai, không cần quá hiểu, chỉ cần ngẫm và thương.

    Uh thì...

    Có những điều...

    Cũng chỉ để thương thôi...

    (Viết nhân một ngày SG mưa và mình nghĩ rất nhiều đến cuộc đời một người phụ nữ. Thoáng chốc, mình không được gặp người ấy đã 12 năm).

    • 3 min
    [Thơ cho người yêu thơ] Nghĩ lại về Pauxtốpxky_Bằng Việt

    [Thơ cho người yêu thơ] Nghĩ lại về Pauxtốpxky_Bằng Việt

    Nghĩ lại về Pauxtốpxky

    1

    Đồi Trung du phơ phất bóng thông già,
    Trường sơ tán, hồn trong chiều lặng gió,
    Những trang sách suốt đời đi vẫn nhớ
    Như đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu!

    “Lẵng quả thông” trong suối nhạc nhiệm màu
    Hay “Chuyến xe đêm” thầm thì mê đắm,
    Mùi cỏ dại trên cánh đồng xa thẳm
    Một bầu trời vĩnh viễn ướp hương hoa...

    Có thể ngày mai ta cũng đi qua
    Một cánh cửa nao lòng trong truyện “Tuyết”,
    Có tiếng chuông rung và con mèo Áckhíp
    Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong...

    Xa xôi sao... Thời thơ ấu sau lưng!


    2

    Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu,
                     cuộc đời không phải thế!
    Giọt nước soi trên tay không cùng màu sóng bể,
    Bể mặn mòi, sôi sục biết bao nhiêu
    Khi em đến bên anh trước biển cả dâng triều...

    Ta thu hết xa khơi vào trong lồng ngực trẻ
    Dám thử mọi lo toan để vạch dấu chân trời,
    Dấu xanh thẳm khi bình minh vụt đến
    Dấu đen rầm khi đáy bóng đêm trôi...

    Và hạnh phúc vỡ ra như một nốt đàn căng,
    Nốt cao quá trong đời xao động quá,
    Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tả
    Lại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn!

    Anh đã đi qua bão lốc từng cơn
    Cây rung lá trong chiều thanh thản nhất,
    Anh qua cả màu không gian ngây ngất
    Một tiếng thầm trong nắng mới lao xao...

    Em đã đến rồi đi như một giấc chiêm bao!


    3

    Bây giờ, anh biết nói gì hơn?
    Có thể, ngày mai thôi... Có thể...
    “Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ...”
    Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm!
    Pauxtốpxky là dĩ vãng trong em
    Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại:
    Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu,
                      anh hiểu rằng không phải,
    Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!

    Đưa em đi... Tất cả thế xong rồi...
    Ta đã lớn. Và Pauxtốpxky đã chết!
    Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện “Tuyết”,
    Dầu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em!

    1969

    Cônxtantin Pauxtốpxky (1892–1968) là nhà văn Nga, thần tượng của tuổi trẻ một thời, với những truyện ngắn nổi tiếng như Lẵng quả thông, Chuyến xe đêm, Tuyết... và nhiều tác phẩm khác, có phong cách lãng mạn cao thượng, có bút pháp phóng túng, tràn đầy lòng cảm thương và trân trọng con người, cũng như những khát vọng cháy bỏng về hạnh phúc con người.

    Nguồn: Bằng Việt, Tác phẩm chọn lọc, NXB Hội Nhà văn, 2010

    • 5 min
    [Coffee cùng Ngọc] Miền không gian thuộc về

    [Coffee cùng Ngọc] Miền không gian thuộc về

    MIỀN KHÔNG GIAN THUỘC VỀ  

    Chào bạn! 

    Có bao giờ bạn tự hỏi, đâu là ko gian bạn thuộc về? 

    Với mình, câu trả lời đến nhanh lắm. Đó là khu vườn của ba mình. 

    Khu vườn mướt xanh cây lá giữa miền Trung nắng lửa nhọc nhằn. 

    Khu vườn cất giữ kí ức tuổi thơ của một con bé mơ mộng, thích ngắm cỏ hoa và mải mê chơi đùa với thiên nhiên.  

    Và rồi lớn lên, tha hương ở một miền đất khác, mỗi lần sóng đời đập xô, chỉ cần nhắm mắt lại, hình dung về cây cỏ hiền hoà, hương ngọc lan thơm ngát, mùi dạ hương thoảng trong đêm, và bóng dáng ba mình, nụ cười rất hiền, vóc người rất đậm, cúi xuống cuốc đất, nhổ cỏ, vun gốc cây... là nội tâm mình tĩnh lại, nương dựa ở màu xanh yên bình, ở bóng dáng thân thuộc. 

    Với mình, hơn cả khu vườn, đó là nơi mình thuộc về, nơi cho mình sức mạnh, như thần Ăng-tê dũng mãnh với hai bàn chân đặt trọn ở trong lòng đất Mẹ. 

    Biết ơn khu vườn và biết ơn ba mình nhiều lắm. 

    Mời bạn nghe một bài thơ không đề mình viết tặng ba, tặng miền xanh ấy nhé.   

    ************

    Tuổi thơ con in bóng mát khu vườn 

    Nơi tiếng chim lích chích chào mỗi sáng  

    Nơi bàn tay ba vun trồng theo năm tháng 

    Để lớn lên bao hoa đẹp, trái lành.   



    Những trưa hè trốn ngủ giữa vườn xanh 

    Con lắng nghe lời thầm thì của gió 

    Con chuyện trò với gốc cây, ngọn cỏ 

    Mải rong chơi theo đôi cánh chuồn chuồn.   



    Biết bao lần bão nổi với mưa tuôn 

    Cây xác xơ, còn lá hoa bầm dập 

    Lại bàn tay ba nâng niu vun gốc 

    Và màu xanh vẹn nguyên thuở ban đầu.   



    Con xa nhà, xa vườn cũ quá lâu 

    Mải miết sống ở một vùng đất khác 

    Những hoàng hôn, thấy lòng mình ngơ ngác 

    Kí ức lại tìm bóng vườn cũ những ngày xanh. 

    (Sài Gòn, viết cho 1 tuần sau chuyến về quê 07/2019)  



    Nơi mình thuộc về bình dị vậy đó. Còn bạn, nơi nào cho bạn sức mạnh và bình an? 

    Nếu có, bạn kể mình nghe với nhé. 

    Mong cho mỗi người chúng ta, trên bước đường đời, sẽ luôn xác định được, đâu là miền không gian, ta sẽ thuộc về.

    • 3 min
    [Coffee cùng Ngọc] Lời giới thiệu.

    [Coffee cùng Ngọc] Lời giới thiệu.

    Một góc dịu dàng của một người hướng nội ưa sống chậm...
    Nơi mình đọc, mình viết và mình chuyện trò cùng bạn.
    Hoặc có khi, đây chỉ là nơi chúng ta cùng lặng im để nghe một bản nhạc hay lắng lòng trong một nỗi hoài niệm.
    Như thể, chúng ta đang ở trong góc xanh màu lá của một quán coffee nhỏ, bình yên...

    • 56 sec

Top Podcasts In Arts

MALAM SERAM
KC Champion
日谈公园
日谈公园
下一本讀什麼?
閱讀前哨站 瓦基
Dish
S:E Creative Studio
Glad We Had This Chat with Caroline Hirons
Wall to Wall Media
NPR's Book of the Day
NPR