7 min

12. Biết cái mình đang là - cách chiến thắng trầm cảm Cuộc đời là phần thưởng

    • Mental Health

BIẾT CÁI MÌNH ĐANG LÀ - CÁCH CHIẾN THẮNG TRẦM CẢM
Bây giờ mình sẽ ưu tiên việc biết cái mình đang là chứ không cần phải sửa cái mình đang là. Ví dụ đang bồn chồn, biết là đang bồn chồn, biết là đang có cảm giác bồn chồn. Con có thể đặt câu hỏi: “Mình đang cảm thấy thế nào?” để quay về việc biết mình đang là thế nào.
Ví dụ hỏi: “Bây giờ mình cảm thấy thế nào?”, thì câu trả lời là đang rất bồn chồn, đang rất tức giận, đang rất khó chịu, đang rất muốn thoát ra khỏi cái này, đang rất muốn đập phá cái gì đó… Đấy chính là biết cái mình đang là!
Bồn chồn biết là bồn chồn, không cần biết tại sao bồn chồn, còn tại sao bồn chồn lại là chuyện khác. Con biết cái mình đang là, nghĩa là con biết con đang bồn chồn, chứ không phải là biết tại sao mình bồn chồn, không cần! Còn tại sao bồn chồn là phải nghĩ mất rồi, phải nghĩ rất nhiều mới ra, có một tỷ lý do, có cả những lý do thời tiết nữa, sao con biết hết được? Lý do nào con nghĩ ra thì cũng chỉ là lý do tương đối thôi, hôm nay con nghĩ ra cái này, mai con nghĩ ra cái khác và không bao giờ nghĩ đủ, con chỉ nhớ được đời này, sao nhớ được đời trước, đúng không? Trong khi sự thật rõ ràng nhất là con đang bồn chồn, con biết rõ!
Biết thì chẳng cần phải nghĩ, vì vậy các câu hỏi: “Tại sao mình bị thế này nhỉ, mình phải làm gì bây giờ nhỉ,…” là không cần thiết. Bồn chồn thì biết bồn chồn, bối rối biết bối rối, phân vân biết phân vân… Bình thường con chỉ biết cái mình muốn thế nào thôi chứ không biết cái mình đang là thế nào, lúc nào cũng chỉ biết mình muốn gì, nhưng không bao giờ biết mình đang là như thế nào cả. Bồn chồn chỉ biết mình muốn sửa cái gì đấy, biết mình muốn đi đâu đấy, nhưng lại không biết được là mình đang bồn chồn. Hoặc “Mình không biết nên làm gì nhỉ” chính là phân vân đấy, thay vì mình phải tập trung vào việc làm cái gì, thì mình biết là đang phân vân. Trước đây, khi băn khoăn thì con chỉ có một câu hỏi là “Làm gì đây?”, còn bây giờ, khi con băn khoăn, con biết thôi thì cái băn khoăn làm sao có sức mạnh uy hiếp được nữa. Con không nhất thiết phải làm gì cả, nếu năm phút sau vẫn băn khoản thì năm phút sau con vẫn biết. Cái này nhấn mạnh vào phần biết hơn chứ không phải là nhấn mạnh vào phần làm. Khi biết rồi thì con sẽ không cần phải làm gì, còn muốn đi làm thì cứ làm.
Khi con biết, băn khoăn, phân vân chỉ là một cơn, làm gì có cái gì trên đời không phải một cơn. Bằng chứng là con rất nhiều lúc điên mà ngồi đây vẫn bình thường, nhiều giây phút trầm cảm ngồi đây vẫn bình thường, đúng không? Như vậy nó chỉ là một cơn thôi, nó không bao giờ là thứ gì mãi mãi cả.....
...
- Trích buổi nói chuyện "Biết cái mình đang là" 06.01.2019 HN

Giọng đọc: Nguyên Anh
Nhạc: Lachm, Pixabay

#trongsuot #tramcamlamotmonqua

BIẾT CÁI MÌNH ĐANG LÀ - CÁCH CHIẾN THẮNG TRẦM CẢM
Bây giờ mình sẽ ưu tiên việc biết cái mình đang là chứ không cần phải sửa cái mình đang là. Ví dụ đang bồn chồn, biết là đang bồn chồn, biết là đang có cảm giác bồn chồn. Con có thể đặt câu hỏi: “Mình đang cảm thấy thế nào?” để quay về việc biết mình đang là thế nào.
Ví dụ hỏi: “Bây giờ mình cảm thấy thế nào?”, thì câu trả lời là đang rất bồn chồn, đang rất tức giận, đang rất khó chịu, đang rất muốn thoát ra khỏi cái này, đang rất muốn đập phá cái gì đó… Đấy chính là biết cái mình đang là!
Bồn chồn biết là bồn chồn, không cần biết tại sao bồn chồn, còn tại sao bồn chồn lại là chuyện khác. Con biết cái mình đang là, nghĩa là con biết con đang bồn chồn, chứ không phải là biết tại sao mình bồn chồn, không cần! Còn tại sao bồn chồn là phải nghĩ mất rồi, phải nghĩ rất nhiều mới ra, có một tỷ lý do, có cả những lý do thời tiết nữa, sao con biết hết được? Lý do nào con nghĩ ra thì cũng chỉ là lý do tương đối thôi, hôm nay con nghĩ ra cái này, mai con nghĩ ra cái khác và không bao giờ nghĩ đủ, con chỉ nhớ được đời này, sao nhớ được đời trước, đúng không? Trong khi sự thật rõ ràng nhất là con đang bồn chồn, con biết rõ!
Biết thì chẳng cần phải nghĩ, vì vậy các câu hỏi: “Tại sao mình bị thế này nhỉ, mình phải làm gì bây giờ nhỉ,…” là không cần thiết. Bồn chồn thì biết bồn chồn, bối rối biết bối rối, phân vân biết phân vân… Bình thường con chỉ biết cái mình muốn thế nào thôi chứ không biết cái mình đang là thế nào, lúc nào cũng chỉ biết mình muốn gì, nhưng không bao giờ biết mình đang là như thế nào cả. Bồn chồn chỉ biết mình muốn sửa cái gì đấy, biết mình muốn đi đâu đấy, nhưng lại không biết được là mình đang bồn chồn. Hoặc “Mình không biết nên làm gì nhỉ” chính là phân vân đấy, thay vì mình phải tập trung vào việc làm cái gì, thì mình biết là đang phân vân. Trước đây, khi băn khoăn thì con chỉ có một câu hỏi là “Làm gì đây?”, còn bây giờ, khi con băn khoăn, con biết thôi thì cái băn khoăn làm sao có sức mạnh uy hiếp được nữa. Con không nhất thiết phải làm gì cả, nếu năm phút sau vẫn băn khoản thì năm phút sau con vẫn biết. Cái này nhấn mạnh vào phần biết hơn chứ không phải là nhấn mạnh vào phần làm. Khi biết rồi thì con sẽ không cần phải làm gì, còn muốn đi làm thì cứ làm.
Khi con biết, băn khoăn, phân vân chỉ là một cơn, làm gì có cái gì trên đời không phải một cơn. Bằng chứng là con rất nhiều lúc điên mà ngồi đây vẫn bình thường, nhiều giây phút trầm cảm ngồi đây vẫn bình thường, đúng không? Như vậy nó chỉ là một cơn thôi, nó không bao giờ là thứ gì mãi mãi cả.....
...
- Trích buổi nói chuyện "Biết cái mình đang là" 06.01.2019 HN

Giọng đọc: Nguyên Anh
Nhạc: Lachm, Pixabay

#trongsuot #tramcamlamotmonqua

7 min