25 episodes

Xin Chào mọi người !
Đây là Podcast của Hy, nơi chia sẽ những câu chuyện của tôi, của bạn và của chúng ta
Hãy chia sẽ cho Hy biết những câu chuyện của các bạn qua mail : ngayhomnaycuabanthenao@gmail.com
IG : _huyhoang_ ( https://www.instagram.com/_huyhoang_/ )
FB : Huy Hoàng ( https://www.facebook.com/huyhoangsocute/ )
Donate : Hoàng Đình Huy - 02040609601 - Ngân Hàng Tiên Phong

Ngày Hôm Nay Của Bạn Thế Nào ‪?‬ H!

    • Society & Culture
    • 3.0 • 2 Ratings

Xin Chào mọi người !
Đây là Podcast của Hy, nơi chia sẽ những câu chuyện của tôi, của bạn và của chúng ta
Hãy chia sẽ cho Hy biết những câu chuyện của các bạn qua mail : ngayhomnaycuabanthenao@gmail.com
IG : _huyhoang_ ( https://www.instagram.com/_huyhoang_/ )
FB : Huy Hoàng ( https://www.facebook.com/huyhoangsocute/ )
Donate : Hoàng Đình Huy - 02040609601 - Ngân Hàng Tiên Phong

    Tạm Biệt 2023. Xin Chào 2024

    Tạm Biệt 2023. Xin Chào 2024

    Ngày Cuối Năm 2023

       Vậy là chuyến tàu 2023 đã dừng lại, chúng ta bước xuống chuyến tàu này để sang 1 chuyến tàu khác, chúng ta cùng nhau nhìn lại 1 năm qua đã làm được những gì, chưa làm được gì, điều gì khiến chúng ta hạnh phúc, có điều còn tiếc nuối…..

    Ngày cuối năm là ngày để chúng ta nhìn lại.

    Gửi những người đã giúp đỡ mình lời cảm ơn, 1 ân tình không bao giờ quên

    Gửi những người mình từng làm tổn thương lời xin lỗi không phải mình cố ý

    Chúng ta luôn có người đến người đi đó là định luật của tự nhiên, cảm ơn người đã ở lại, xin lỗi vì đã làm người tổn thương đến mức phải rời đi

    Trong năm qua là 1 năm suy thoái kinh tế, mọi thứ đều trở nên khó khăn hơn, người trẻ bán thời gian và sức khỏe để đổi lấy tiền, còn người lớn tuổi đổi tiền lấy sức khỏe và thời gian

    Hành trình mới sắp bắt đầu:

    Bạn có tiếc nuối điều gì trong năm vừa qua không?

    Mục tiêu năm vừa qua bạn hoàn thành tới đâu rồi?

    Người đi cùng bạn vẫn còn đó chứ?

    Giữa thành phố đông đúc này mình tự hỏi, cố gắng bao nhiêu là đủ?



    Có vẻ như khoảng thời gian những năm gần đây là lấy đi của chúng ta quá nhiều thứ

    Dù biết là phố năm ấy gọi là phố cũ, quán năm ấy gọi là quán quen, người năm ấy là người bỏ lỡ, tình năm ấy là tình dở dang

    Dẫu biết không thể nào quay ngược lại thời gian, vậy nên chúng ta hãy cùng nhau bước tiếp về phía trước, cố gắng hơn từng ngày để khi nhìn lại thì không còn là những điều nuối tiếc nữa nhé

    Kết thúc một năm 2023 mình nhận ra là năm vừa qua đã dậy mình biết bao dung hơn, biết thông cảm và thấu hiểu cho những nổi đau của người khác đã trải qua, dạy mình biết yêu thương với những người xung quanh và dạy mình sống chung với những điều mình không thể thay đổi.

    Đứng trước thềm năm mới,mong bạn hãy cất đi những kỉ niệm, những hồi ức và không mang theo những muộn phiền-lo lắng thay vào đó là những hành trang cần thiết cho năm 2024

    Trước khi kết thúc mình muốn nói : cảm ơn những người đã đến và ở cạnh mình 1 năm qua, cảm ơn những lời động viên-cảm thông-chia sẽ, cảm ơn cuộc đời đã cho mình nhận ra nhiều điều sau vài vết thương kể cả tích cực lẫn tiêu cực trong thời gian vừa qua, cảm ơn những yêu thương vì đã cho mình biết “ Mình cần ở lại” phần đời tươi đẹp này

    Điều quan trọng nhất mình muốn nói đó là: Cảm ơn chính mình trong năm qua

    Chúc cho hành trình mới 2024 của chúng ta luôn bình an, mạnh khỏe với thật nhiều may mắn thuận lợi


    ---

    Send in a voice message: https://podcasters.spotify.com/pod/show/ngayhomnaycuabanthenao/message

    • 8 min
    Lá Thư thứ 10: Có phải em Mùa Thu.

    Lá Thư thứ 10: Có phải em Mùa Thu.

    Lá Thư thứ 10: Có phải em Mùa Thu.

    sáng nay ra đường, tiết trời mùa thu quá! Hẳn giờ này, nhiều người đã thèm vị cốm, thèm hương hoa sữa lắm rồi phải không?

    sáng nay, Hà Nội có nắng nhẹ và gió mát, vừa đủ để em có thể diện bộ váy mà em yêu thích cất trong tủ đã lâu,
    đủ để người ta muốn đi chậm lại ngắm lá thu rơi, ngắm những gánh hoa bên đường, mua một bó hoa xinh hay chỉ là lưu lại những khoảnh khắc tình ở Hà Nội.
    Và có một người muốn nắm tay đi suốt cả mùa đông sau đó.

    Em có biết người ta nhận biết mùa thu về là khi nào không?
    Là khi những gánh hoa thong dong ban sớm lấp ló màu tím của mấy chùm thạch thảo,
    Là bắt gặp những ray nắng sớm trên phố,
    Là lúc dừng đèn đỏ, bất giác thấy đám lá vàng li ti bay trước mắt,...

    Em biết không, người ta mong chờ Hà Nội vào thu vì khi đó, Hà Nội sẽ chẳng còn cái nắng nóng oi bức . Còn anh thì mong chờ được chở em đi ngắm lá vàng bay. Rồi ghé vào lề đường, cùng thưởng thức món chuối chấm cốm, đặc sản của mùa thu hay một tách trà nhỏ cho một buổi chiều tà, nếu em thích.

    Thu về hoa sữa chớm nở đầu ngõ, hương len vào trong gió heo may làm lòng người thổn thức !

    Có người ghét, người mê. Nhưng dù có thích hay không thì mình vẫn luôn tin rằng, trong một khoảnh khắc gió thôi nhẹ, hương hoa sữa thoảng qua, người ta vẫn mê và thấy mùa thu tình hơn bao giờ hết.

    Cùng đón mùa hoa sữa về, rồi cùng bước qua mùa đông lạnh giá nữa

    nghe nói mùa thu đang dần ghé qua


    ---

    Send in a voice message: https://podcasters.spotify.com/pod/show/ngayhomnaycuabanthenao/message

    • 2 min
    Lá Thư thứ 9: Thu Hà Nội đẹp thế! Mình yêu nhau đi.

    Lá Thư thứ 9: Thu Hà Nội đẹp thế! Mình yêu nhau đi.

    Lá Thư thứ 9: Thu Hà Nội đẹp thế! Mình yêu nhau đi.

    Tôi từng xem trên tiktok, có 1 video nội dung thế này:” Tự dưng muốn hỏi anh một vài điều về mùa thu, chẳng hạn như thạch thảo sẽ nở trong bao nhiêu ngày, phải đợi bao lâu thì quả hồng trên cây mới chín đỏ, trời se lạnh thế nào thì cần mặc thêm áo dài tay, hay tháng 9 anh có thích em không?”
    Bạn biết không :” Thạch Thảo 3 tháng sẽ nở hoa,hồng trên cây tới mùa thu là sẽ chín, trời cứ se lạnh là cần áo dài tay, trùng hợp thay mùa Thu này anh cũng thích em”

    Và còn 1 điều nữa là, ở Hà Nội có hai thứ khiến anh yêu say đắm, một là em, hai là thu Hà Nội.

    Sẽ chẳng còn gì tuyệt hơn là vào một buổi chiều thu Hà Nội, cùng em đi dạo một vòng hồ Gươm, nhấm nháp vị ngọt của kem Tràng Tiền và đặt lên má em một nụ hôn ấm nóng. Khi đó, anh sẽ mượn cớ sợ lạc em giữa chốn đông người mà gói đôi bàn tay nhỏ xinh ấy vào trong túi áo anh. Tay em mềm thế, anh tự nhủ rằng mình sẽ phải bảo vệ đôi bàn tay này cả đời.

    Hay những ngày gió mùa về được cùng em xuống phố, rồi khoác lên người em chiếc áo khoác ngoài của anh, để khi về, chiếc áo ấy anh chẳng nỡ giặt đi vì hương tóc ai còn vương mãi trên vai áo.

    Anh từng nghe ai đó nói rằng, bạn chỉ cảm nhận được hết vẻ đẹp của mùa thu khi bạn yêu một ai đó. Thu Hà Nội đẹp thế, mình yêu nhau đi, để không lãng phí những ngày đẹp trời, có được không em?

    Tháng 8, tiết trời mang lại cho ta một cảm giác rất đặc biệt. Những cơn gió nhè nhẹ thổi, mùi hoa sữa tranh thủ trà trộn vào...
    Thật yên bình và mộc mạc.

    Hà Nội... Hà Nội đã vào thu...



    ---

    Send in a voice message: https://podcasters.spotify.com/pod/show/ngayhomnaycuabanthenao/message

    • 2 min
    Lá Thư thứ 8: 𝑪𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒔𝒆̃ 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒍𝒐̛́𝒏

    Lá Thư thứ 8: 𝑪𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒔𝒆̃ 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒍𝒐̛́𝒏

    Lá Thư thứ 8: 𝑪𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒔𝒆̃ 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒍𝒐̛́𝒏



    Sẽ có những lúc chúng mình chợt nhớ đến dáng vẻ ngày nhỏ, ngày chúng ta chưa lớn, ngày chúng ta chẳng biết gì.

    ---------------------------------------------------

    Hồi trước, mình cũng mong lớn thật nhanh, muốn thoát khỏi sự bao bọc của bố mẹ, nhưng rồi mình lại chẳng muốn lớn nữa, chỉ muốn mãi là một đứa trẻ thôi.



    Lớn lên một chút, mình mới hiểu có những thứ không phải muốn bỏ cuộc là được, nhất định phải cố gắng.



    Ngày còn đi học, mình thấy sướng lắm, cái thời vô lo vô nghĩ, chẳng có việc gì ngoài ăn, học, ngủ, vậy thôi. Rồi đến lúc đi làm, mình mới hiểu, làm gì còn khoảng thời gian sung sướng ấy nữa, đi làm rồi thời giãn cũng ít đi , ăn không đủ giờ, ngủ chẳng đủ giấc. Đã có những lúc mình muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, mình nghĩ: ’Càng gặp khó khăn, càng trải qua nhiều thử thách, mình càng học được cách chấp nhận và chiến đấu mạnh mẽ’. Mỗi ngày trôi qua, mình luôn tự dặn bản thân phải kiên trì, cố gắng, cố gắng từng chút một.



    Lớn lên rồi, mình mới hiểu trưởng thành có nhiều cô đơn, cũng đúng bởi vì chúng mình tự phải tự sống cuộc sống của mình.



    Rồi ai cũng có cuộc sống riêng, chẳng ai có thời gian bận tâm đến ai cả. Cho nên, càng lớn mình càng cảm giác như chỉ có mỗi mình vậy, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên cũng biến đâu mất. Càng ngày, mình càng thấy mất dần đi các mối quan hệ, mấy đứa bạn cũ cũng ít liên lạc hơn, những cuộc trò chuyện cũng dần thưa thớt, cô đơn trong chính cuộc sống của mình. Những lúc, mình cũng muốn có người để chia sẻ mọi thứ nhưng mình lại cảm thấy “Như đang làm phiền đến cuộc sống của họ’. Vì thế mà, mình nhận ra, trưởng thành rồi có những chuyện bản thân phải tự hiểu, tự làm, tự giải quyết, đúng hơn là ‘Tự mình’.



    Chẳng ai trưởng thành mà không phải trải qua những áp lực, mình cũng không ngoại lệ.



    Đi học, mình thấy chỉ có áp lực ‘ Làm sao để đạt điểm số cao nhất’, ‘ Làm sao để vượt qua bài kiểm tra ?’,.... Còn ra ngoài rồi, mình nhận ra áp lực học hành chẳng là gì hết, có những áp lực còn hơn thế nữa. Áp lực từ công việc, áp lực từ con người, áp lực từ môi trường sống, đôi khi áp lực cũng đến từ chính bản thân mình. Có bị stress không ? Tất nhiên là có, rất nhiều lần, nhưng mình luôn nghĩ: ‘Cuộc sống chỉ mới bắt đầu thôi, mình sẽ cố vượt qua tất cả’. Áp lực sinh ra không dành cho những kẻ nhỏ bé và yếu đuối. Cho nên, mỗi khi cố gắng vượt qua mọi áp lực, mình càng nhìn rõ bản thân hơn, mạnh mẽ và lì lợm.



    Suy cho cùng, chúng mình đang là những đứa trẻ tập lớn, sẽ có những lần vấp ngã bầm dập, sẽ có những ngày khóc như mưa mà không ai dỗ dành, sẽ có những lúc cảm thấy cô đơn và lạc lõng nhưng không sao hết, lớn lên là vậy. Chúng mình phải quen dần với nhiều thứ, phải tự mình trải qua tất cả. Áp lực, sợ hãi, đó chỉ là cảm giác nhất thời, một khi đã vượt qua được chúng mình sẽ thấy chẳng có khó khăn nào là to tát cả. Trưởng thành là vậy, phải mạnh mẽ đối đầu v

    • 3 min
    Lá Thư thứ 7: Cuộc sống của tôi đã dễ thở và hạnh phúc hơn rất nhiều từ khi tôi học được cách:

    Lá Thư thứ 7: Cuộc sống của tôi đã dễ thở và hạnh phúc hơn rất nhiều từ khi tôi học được cách:

    Lá Thư thứ 7: Cuộc sống của tôi đã dễ thở và hạnh phúc hơn rất nhiều từ khi tôi học được cách:

     Thay vì sống trong một cuộc sống mà những điều hạnh phúc bị xa vời, bị những khó khăn thực tại lấp đầy bởi vô số câu nói của người "từng trải", thì tôi chọn sống một cuộc sống mà những điều đơn giản nhất cũng là điều hạnh phúc nhất.

       Bạn đã từng nghĩ, hạnh phúc là thành công, là được công nhận, là có nhiều tiền, đúng chứ?

      Còn tôi thì không nghĩ thế. Bạn thử nhìn xem:

       Sau mỗi ngày làm việc cực nhọc, bạn vẫn có nhà để về và tựa nỗi buồn vào đấy. Nhưng vẫn có vô số người lang thang ngoài kia, mà hạnh phúc của họ đơn giản chỉ là có nơi trú chân.

      Bạn vẫn có những thứ mua vui. Dẫu vậy, vẫn có vài người ngoài kia, đang hằng mong ước chiếc gương thường ngày mình dùng, có thể trở thành thứ có thể bấm như trong trí tưởng tượng.

       Những khoảnh khắc nhỏ ngoài kia mà ta biết cảm nhận, biết nâng niu, trân trọng thì đó là hạnh phúc. Không khí đang ôm lấy bạn
    và cho bạn sự sống, những chiếc lá thì đang tung bay cho bạn thấy được vẻ đẹp của nó, hơn cả nó còn nuôi dưỡng sự sống của bạn.

       Mỗi ngày được sống, được thở, được nhìn ngắm thế giới đã là hạnh phúc rồi.

       Mong rằng, bạn đừng để bản thân bị áp đảo bởi những câu nói như:

      " Hạnh phúc khó có lắm "

      " Hạnh phúc mà đơn giản thì còn gì là hạnh phúc "

      " Muốn hạnh phúc thì phải tập trung vào công việc, phải có tiền"

    Từ lúc tôi nghe mấy câu đó, tôi cứ như không còn sức để sống, hạnh phúc gì mà xa thế.

    Nghe mấy câu đó có lý nhỉ, nhưng thực chất chỉ là những câu nói áp đảo tâm lý để bạn cố gắng hơn rồi quên mất hạnh phúc của bản thân thôi.

      Thế nên, hãy thay đổi tư duy về sự hạnh phúc nhé.

    Hạnh phúc vẫn ở đấy vì:

    "Con người tồn tại để sống hạnh phúc, chứ không phải tìm kiếm nó" trong sự khó khăn.


    ---

    Send in a voice message: https://podcasters.spotify.com/pod/show/ngayhomnaycuabanthenao/message

    • 2 min
    Lá Thư thứ 6: Đợi chờ những cơn mưa

    Lá Thư thứ 6: Đợi chờ những cơn mưa

    Lá Thư thứ 6: Đợi chờ những cơn mưa

    Hà Nội gọi tôi thức dậy bằng những tia nắng ấm áp sau những
    ngày ẩm ương giao mùa.

    Hôm nay là một ngày đẹp trời! Mọi người ra đường nhiều hơn,
    cả tôi cũng vậy. Hành trình lang thang của tôi bắt đầu từ Hồ Tây lấp lánh phản
    chiếu ánh nắng, những cặp đôi, nhóm bạn tụ tập chụp ảnh, những tiếng cười, tiếng
    còi xe ồn ã và mùi xăng xe khi dừng đèn đỏ…một cảm giác “đúng chuẩn Hà Nội”. 20
    giây…19 giây…Ai cũng chờ đồng hồ đếm ngược về 0 để tiếp tục thưởng thức không
    gian đẹp trời và tuyệt vời, không một chút đoái hoài hay mảy may để tâm gì về
    cơn mưa khó chịu của hôm trước.

    Tôi thích những cơn mưa, tất nhiên là thích nhất khi ngắm
    nhìn chúng từ trong phòng, qua khung cửa sổ quen thuộc, bởi có điều gì đó đặc
    biệt mà tôi nghĩ rằng với tôi, chỉ những cơn mưa mới có thể làm được. Đó là làm
    mọi thứ chậm lại và cho tôi thời gian, không gian được yên tĩnh một mình, suy
    nghĩ linh tinh về đủ thứ hoặc đôi khi là không suy nghĩ gì cả.

    Cơn mưa, đối với tôi, cũng giống như cột đèn tín hiệu giao
    thông xanh đỏ vậy, làm dịu đi không khí vội vã trong thành phố. Nhắn nhủ với
    tôi rằng nếu muốn đi, muốn tiếp tục hành trình phía trước, thì đôi khi cũng phải
    biết đợi chờ, đợi chờ cơn mưa qua, đợi chờ đồng hồ đếm ngược, đợi chờ ánh đèn
    chuyển xanh. Nhờ những cơn mưa mà tôi mới thực sự hiểu được rằng kiên nhẫn và
    biết chờ đợi là trải nghiệm đáng nhớ của cuộc sống.

    Đợi chờ...ta đã trải qua biết bao nhiêu những khoảnh khắc
    như vậy.

    - Đợi chờ 9 tháng 10 ngày vì biết mình sẽ được chào đón tới
    một thế giới mới;

    - Đợi chờ 18 năm vì biết sẽ đến lúc mình được coi là trưởng
    thành và tự lập;

    - Đợi chờ một người, một tình yêu đích thực vì biết rằng trước
    sau gì thì người ấy, tình yêu ấy cũng sẽ đến;

    - Đợi chờ những cơn mưa vì biết rằng sau đó sẽ là một ngày nắng
    đẹp, tươi sáng. Và mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

    Đôi khi, mở lòng với những cơn mưa, mở lòng với những khoảng
    lặng, tận hưởng khoảng thời gian chỉ có một mình cũng là điều nên làm. Bởi chỉ
    có trong những khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ chúng ta mới thực sự đối diện một cách
    chân thực và thấy được bản thân với những giá trị có sẵn, những giá trị riêng
    biệt.

    Mọi thứ đều có thời điểm của mình, không quan trọng là sớm
    hay muộn, mà là có đúng lúc hay không. Vì thế, tôi sẽ cố gắng chắt chiu, dành dụm
    và là người biết chờ đợi. Dành dụm cho những gì mình chờ đợi.

    Tôi chấp nhận đợi chờ, đợi chờ những mốc thời điểm trên cuộc
    hành trình của mình, vì tôi biết rằng mình sẽ đến được những cột mốc ấy, và những
    khoảng lặng thời gian mà tôi dành dụm để chờ đợi chẳng bao giờ là vô nghĩa.

    Tôi muốn theo đuổi ánh sáng, muốn tận hưởng sự ấm áp, muốn
    tìm được đích đến cuối cùng trong chuyến hành trình lang thang của mình, và còn
    cách làm nào tốt hơn, ngoài đợi chờ những cơn mưa...


    ---

    Send in a voice message: https://podcasters.spotify.com/pod/show/ngayhomnaycuabanthenao/message

    • 3 min

Customer Reviews

3.0 out of 5
2 Ratings

2 Ratings

Top Podcasts In Society & Culture

More Perspectives
Duy Thanh Nguyen
Truy Lùng Dấu Vết
Tôi
Trạm Radio
Trạm Radio
Mây kể chuyện
M.
Oddly normal
Van Nguyen
The Tri Way
Tri Lecao