18 min

02. Tu sửa và tu dưỡng – Con đường giải thoát của người trầm cảm Cuộc đời là phần thưởng

    • Mental Health

Các con bị “ném” vào cuộc đời và phải ganh đua, nhưng rất may đó chỉ là một trong những cách tồn tại ở thế giới này thôi. Nhiều người không ganh đua vẫn sống bình thường. Đấy là sự thật! Tất nhiên, cái bình thường của họ có thể không giống bình thường theo chuẩn xã hội. Ganh đua chỉ tốt khi mà người ta có niềm vui làm điều đó thôi. Những ai có niềm vui khi ganh đua thì đó là việc của họ, tốt với họ, Nhưng nếu con tu theo kiểu phải cố gắng rất nhiều, các con sẽ phải ganh đua, không sớm thì muộn. Cách này không có gì sai hết, chỉ không hợp với những người trầm cảm thôi.
Tu có 2 nghĩa: Một là, tu sửa kiểu như trung tu, đại tu, sửa to, sửa nhỏ. Hai là, con nuôi dưỡng, trồng trọt một cái gì đó, gọi là tu dưỡng. ​Con trồng trọt phẩm chất tốt, trồng trọt những cái đúng đắn. Với những người trầm cảm, sư phụ sẽ dạy kiểu tu dưỡng. Thay vì yêu cầu các con sửa, sư phụ giúp con nuôi dưỡng một cái đúng bên trong các con.
Vậy con cần nuôi dưỡng gì? Con nuôi dưỡng một khả năng đặc biệt bên trong chính con - đó là khả năng biết mọi thứ. Mình nuôi dưỡng một thứ đúng đắn là khả năng biết. Mục tiêu của nhóm tu sửa là sửa. Mục tiêu của nhóm tu dưỡng là nuôi khả năng biết. Khả năng biết này không cần phải sửa gì hết. ​Con đang vui vẻ - nó biết sự vui vẻ, nó không cần sửa sự vui vẻ, nó vẫn biết, đúng không? Con đang buồn - nó biết cái buồn như vậy, không cần sửa cái buồn. Theo các con vì sao? Mình đang buồn - mình có biết mình đang buồn không, hay phải sửa buồn thành vui hoặc tối thiểu là bình thường rồi mình mới biết?
Đấy, Biết có cái hay ở chỗ: Nó không đòi hỏi phải sửa gì cả, nó chỉ cần con biết thôi, rất đơn giản - Đấy là tu dưỡng. Khi con làm quen, làm nhiều lần, nhiều năm, dần dần một sự kỳ diệu sẽ xảy ra, đó là con không cần phải sửa nữa mà con vẫn ổn.
Con đường tu sửa là gì? Con đang bất ổn mà muốn ổn thì con phải sửa. Sửa xong thấy bình thường, không buồn nữa, đúng không? Nhưng khả năng biết kỳ diệu ở chỗ nào? Con không cần sửa mà vẫn ổn. Ở đây ai thực hành rồi sẽ thấy. Nhiều khi buồn chỉ biết là buồn thôi – thế là đủ, đúng không? Kỳ diệu của nó là không đòi hỏi phải sửa mới ổn, mà biết là ổn rồi. Biết cái bất ổn - bản thân nó chính là ổn.
Khi con làm như vậy, dần dần bên trong con bắt đầu có một cái không gian gọi là Không gian của Biết. Trong không gian ấy, dù bão giông xảy ra, nó vẫn không sao cả. Con nuôi dưỡng Không gian của Biết đủ lâu thì nó sẽ ngày càng vững vàng lên, nó bắt đầu không suy chuyển dù buồn, dù khó chịu, dù bực bội xảy đến. Giống như mặt gương, khi có một cơn bão hiện ra, mặt gương không bị sao cả, có đúng không? Nếu con tự trách chính mình, thậm chí trách chính mình gấp 100 lần đi nữa, con chỉ cần biết đang tự trách chính mình thôi. Cái Biết đấy không hề bị suy chuyển. Đấy là cái mà các con cần tu dưỡng, các con cần nuôi dưỡng.
...

Trích buổi nói chuyện: “Tu dường không gian Biết chứ không phải tu sửa” HN 01.07.2020

Giọng đọc: Thuỳ Anh

#trongsuot #tramcamlamotmonqua

Các con bị “ném” vào cuộc đời và phải ganh đua, nhưng rất may đó chỉ là một trong những cách tồn tại ở thế giới này thôi. Nhiều người không ganh đua vẫn sống bình thường. Đấy là sự thật! Tất nhiên, cái bình thường của họ có thể không giống bình thường theo chuẩn xã hội. Ganh đua chỉ tốt khi mà người ta có niềm vui làm điều đó thôi. Những ai có niềm vui khi ganh đua thì đó là việc của họ, tốt với họ, Nhưng nếu con tu theo kiểu phải cố gắng rất nhiều, các con sẽ phải ganh đua, không sớm thì muộn. Cách này không có gì sai hết, chỉ không hợp với những người trầm cảm thôi.
Tu có 2 nghĩa: Một là, tu sửa kiểu như trung tu, đại tu, sửa to, sửa nhỏ. Hai là, con nuôi dưỡng, trồng trọt một cái gì đó, gọi là tu dưỡng. ​Con trồng trọt phẩm chất tốt, trồng trọt những cái đúng đắn. Với những người trầm cảm, sư phụ sẽ dạy kiểu tu dưỡng. Thay vì yêu cầu các con sửa, sư phụ giúp con nuôi dưỡng một cái đúng bên trong các con.
Vậy con cần nuôi dưỡng gì? Con nuôi dưỡng một khả năng đặc biệt bên trong chính con - đó là khả năng biết mọi thứ. Mình nuôi dưỡng một thứ đúng đắn là khả năng biết. Mục tiêu của nhóm tu sửa là sửa. Mục tiêu của nhóm tu dưỡng là nuôi khả năng biết. Khả năng biết này không cần phải sửa gì hết. ​Con đang vui vẻ - nó biết sự vui vẻ, nó không cần sửa sự vui vẻ, nó vẫn biết, đúng không? Con đang buồn - nó biết cái buồn như vậy, không cần sửa cái buồn. Theo các con vì sao? Mình đang buồn - mình có biết mình đang buồn không, hay phải sửa buồn thành vui hoặc tối thiểu là bình thường rồi mình mới biết?
Đấy, Biết có cái hay ở chỗ: Nó không đòi hỏi phải sửa gì cả, nó chỉ cần con biết thôi, rất đơn giản - Đấy là tu dưỡng. Khi con làm quen, làm nhiều lần, nhiều năm, dần dần một sự kỳ diệu sẽ xảy ra, đó là con không cần phải sửa nữa mà con vẫn ổn.
Con đường tu sửa là gì? Con đang bất ổn mà muốn ổn thì con phải sửa. Sửa xong thấy bình thường, không buồn nữa, đúng không? Nhưng khả năng biết kỳ diệu ở chỗ nào? Con không cần sửa mà vẫn ổn. Ở đây ai thực hành rồi sẽ thấy. Nhiều khi buồn chỉ biết là buồn thôi – thế là đủ, đúng không? Kỳ diệu của nó là không đòi hỏi phải sửa mới ổn, mà biết là ổn rồi. Biết cái bất ổn - bản thân nó chính là ổn.
Khi con làm như vậy, dần dần bên trong con bắt đầu có một cái không gian gọi là Không gian của Biết. Trong không gian ấy, dù bão giông xảy ra, nó vẫn không sao cả. Con nuôi dưỡng Không gian của Biết đủ lâu thì nó sẽ ngày càng vững vàng lên, nó bắt đầu không suy chuyển dù buồn, dù khó chịu, dù bực bội xảy đến. Giống như mặt gương, khi có một cơn bão hiện ra, mặt gương không bị sao cả, có đúng không? Nếu con tự trách chính mình, thậm chí trách chính mình gấp 100 lần đi nữa, con chỉ cần biết đang tự trách chính mình thôi. Cái Biết đấy không hề bị suy chuyển. Đấy là cái mà các con cần tu dưỡng, các con cần nuôi dưỡng.
...

Trích buổi nói chuyện: “Tu dường không gian Biết chứ không phải tu sửa” HN 01.07.2020

Giọng đọc: Thuỳ Anh

#trongsuot #tramcamlamotmonqua

18 min