9 min

14. Yêu thương chính mình theo kiểu mới Cuộc đời là phần thưởng

    • Mental Health

Một học trò trầm cảm (tên N) hỏi: “Thưa Sư phụ, hôm qua con gây gổ với bạn trai. Con cảm thấy bị tổn thương và thất vọng vì không được tôn trọng. Lý do là vì bạn ấy nhắn một câu làm con cảm thấy bị coi thường, kiểu như anh là trai tân mà lại đi yêu gái đã có một đời chồng như con. Con đã tập pháp nhưng không được. Con cảm thấy trong con có nhiều nỗi sợ mà con cũng không rõ. Con sợ việc mình có một đời chồng. Con thấy mình kém, lười, không cố gắng, không muốn sửa mà chỉ muốn chơi. Con chỉ ăn bám bố mẹ. Là người con gái nhưng con không chăm lo cho gia đình mà vứt con cho chồng nuôi v.v.. Xin Sư phụ cho con lời khuyên ạ.”
Trong Suốt: Đầu tiên con cần hiểu. Hiểu để có thể yêu thương chính mình chứ không phải trách cứ chính mình nữa. Con cần học cách yêu thương bản thân mình. Chỉ thương thôi chứ không bắt nó phải thay đổi, không bắt nó phải hiểu biết, không bắt nó phải làm được bất cứ điều gì cả. Thương nó đã, đừng bảo nó là ngu và kém nữa. Cho phép nó được là nó thôi. Ngu thì ngu đi, kém thì kém đi. Chị thương em, chứ không phải em mà không nghe lời chị là chị sẽ mắng và không thương em nữa.
Ở đây có ai sửa một việc mãi mà không được chưa? Con đã vùng vẫy, đã cố gắng bao nhiêu năm trời mà có sửa được không? Có thoát được không? Nếu con là người thứ ba nhìn vào thì con sẽ trách hay thương con? Thương đúng không? Nhưng mà con lại trách nó. Con muốn con khác đi: thông minh hơn, giỏi giang hơn, sửa được nhiều thứ hơn .v.v.. Nhưng điều đó không phải do con cố mà được, điều đó không phải do con quyết định.
Con đã từng trải qua bao nhiêu năm tháng để cố sửa, cố biến mình thành một người khác rồi và kết quả có được không? Đủ duyên thì được, không đủ duyên thì không thể được. Đó là một cách nhìn nhưng lên một tầm cao hơn là: "Biết cho thì nó xảy ra, còn không cho thì nó không xảy ra". Vì mọi thứ là biểu diễn của Biết, không phải do con quyết định. Con không quyết được bất cứ thứ gì hết. 100% là do Biết biểu diễn nên con thông cảm cho con.
Con yêu thương con bé N này vì nó quá khổ đi, nó không làm được gì cả, nó không quyết được gì cả. Con chấp nhận nó, thông cảm cho nó vì thế. Đấy là cách mà ngày xưa Sư phụ chấp nhận chính mình. Cách đó là cách chấp nhận tất cả mọi vấn đề của mình.
Thay vì tập đủ cách để sửa mình, con chỉ cần yêu thương chính mình là xong, yêu thương một cách hiểu biết. Vì tôi hiểu là nó khổ nhưng nó có quyết được gì đâu, nó vặn vẹo như thế nhưng có được hay không không phải do nó quyết, mà là do Biết biểu diễn. Khi con thông cảm với con thì sự thông cảm với người khác sẽ tăng lên. Con sẽ thấy bạn ấy cũng không quyết được gì khi nói câu đấy. Bằng cách thông cảm được với con, con thông cảm được với cả thế giới.
Con có thể hỏi: “Suy cho cùng con bé N này có lỗi gì?” Biết biểu diễn thì không còn tôi nữa. Tôi cũng chỉ là một biểu diễn của Biết mà thôi. Con cần một thời gian tập yêu thương chính mình là xong. Khi yêu chính mình thì con yêu cả thế giới vì với cách con yêu chính mình con nhìn thế giới cũng như vậy. Một cách tự nhiên con chấp nhận được bạn ấy nói như thế. Khi đấy con thấy

Một học trò trầm cảm (tên N) hỏi: “Thưa Sư phụ, hôm qua con gây gổ với bạn trai. Con cảm thấy bị tổn thương và thất vọng vì không được tôn trọng. Lý do là vì bạn ấy nhắn một câu làm con cảm thấy bị coi thường, kiểu như anh là trai tân mà lại đi yêu gái đã có một đời chồng như con. Con đã tập pháp nhưng không được. Con cảm thấy trong con có nhiều nỗi sợ mà con cũng không rõ. Con sợ việc mình có một đời chồng. Con thấy mình kém, lười, không cố gắng, không muốn sửa mà chỉ muốn chơi. Con chỉ ăn bám bố mẹ. Là người con gái nhưng con không chăm lo cho gia đình mà vứt con cho chồng nuôi v.v.. Xin Sư phụ cho con lời khuyên ạ.”
Trong Suốt: Đầu tiên con cần hiểu. Hiểu để có thể yêu thương chính mình chứ không phải trách cứ chính mình nữa. Con cần học cách yêu thương bản thân mình. Chỉ thương thôi chứ không bắt nó phải thay đổi, không bắt nó phải hiểu biết, không bắt nó phải làm được bất cứ điều gì cả. Thương nó đã, đừng bảo nó là ngu và kém nữa. Cho phép nó được là nó thôi. Ngu thì ngu đi, kém thì kém đi. Chị thương em, chứ không phải em mà không nghe lời chị là chị sẽ mắng và không thương em nữa.
Ở đây có ai sửa một việc mãi mà không được chưa? Con đã vùng vẫy, đã cố gắng bao nhiêu năm trời mà có sửa được không? Có thoát được không? Nếu con là người thứ ba nhìn vào thì con sẽ trách hay thương con? Thương đúng không? Nhưng mà con lại trách nó. Con muốn con khác đi: thông minh hơn, giỏi giang hơn, sửa được nhiều thứ hơn .v.v.. Nhưng điều đó không phải do con cố mà được, điều đó không phải do con quyết định.
Con đã từng trải qua bao nhiêu năm tháng để cố sửa, cố biến mình thành một người khác rồi và kết quả có được không? Đủ duyên thì được, không đủ duyên thì không thể được. Đó là một cách nhìn nhưng lên một tầm cao hơn là: "Biết cho thì nó xảy ra, còn không cho thì nó không xảy ra". Vì mọi thứ là biểu diễn của Biết, không phải do con quyết định. Con không quyết được bất cứ thứ gì hết. 100% là do Biết biểu diễn nên con thông cảm cho con.
Con yêu thương con bé N này vì nó quá khổ đi, nó không làm được gì cả, nó không quyết được gì cả. Con chấp nhận nó, thông cảm cho nó vì thế. Đấy là cách mà ngày xưa Sư phụ chấp nhận chính mình. Cách đó là cách chấp nhận tất cả mọi vấn đề của mình.
Thay vì tập đủ cách để sửa mình, con chỉ cần yêu thương chính mình là xong, yêu thương một cách hiểu biết. Vì tôi hiểu là nó khổ nhưng nó có quyết được gì đâu, nó vặn vẹo như thế nhưng có được hay không không phải do nó quyết, mà là do Biết biểu diễn. Khi con thông cảm với con thì sự thông cảm với người khác sẽ tăng lên. Con sẽ thấy bạn ấy cũng không quyết được gì khi nói câu đấy. Bằng cách thông cảm được với con, con thông cảm được với cả thế giới.
Con có thể hỏi: “Suy cho cùng con bé N này có lỗi gì?” Biết biểu diễn thì không còn tôi nữa. Tôi cũng chỉ là một biểu diễn của Biết mà thôi. Con cần một thời gian tập yêu thương chính mình là xong. Khi yêu chính mình thì con yêu cả thế giới vì với cách con yêu chính mình con nhìn thế giới cũng như vậy. Một cách tự nhiên con chấp nhận được bạn ấy nói như thế. Khi đấy con thấy

9 min