25 min

Tản văn: Không nên phương hại người mà bạn để tâm VĂN NGHỆ CUỐI TUẦN

    • Arts

Nếu bạn đã không còn yêu cô ấy nữa, xin hãy buông tay, để người khác yêu cô ấy. Nếu cô ấy đã không còn yêu bạn, mời bạn giang rộng cõi lòng, để bạn có dịp đi yêu người khác.

Có những thứ, cho dù bạn thích thế nào đi nữa cũng không thuộc về bạn, có những thứ bạn lưu luyến thế nào đi nữa cũng định đoạt buộc phải từ bỏ. Trên đời này có vô số tình yêu, nhưng đừng để cho tình yêu trở thành thứ phương hại.

Có những duyên phận định đoạt sẽ phải mất đi, có những duyên phận không bao giờ mang lại kết quả, yêu một người không nhất thiết phải có được người đó, nhưng nếu đã có được một người để yêu rồi thì thất định nên nâng niu quý trọng.

Giá như chân thành là thứ có thể gây phương hại, thì tôi thà lựa chọn nói dối. Giá như nói dối là một thứ gây phương hại, thì tôi lựa chọn im lặng. Giá như im lặng là sự gây phương hại, thì tôi lựa chọn rời xa.

Nếu như bị mất đi là sự đau khổ, thì bạn có lo phải có sự bỏ ra hay không? Giá như mê muội là đau khổ, thì bạn có lựa chọn kết thúc hay không? Nếu như theo đuổi là sự đau khổ, thì liệu bạn có lựa chọn đam mê bất tỉnh hay không? Giá như chia tay là sự đau khổ, thì bạn sẽ dốc bầu tâm sự cùng ai? Rất nhiều sự việc chỉ có về sau rồi mới nhận rõ vấn đề, thế nhưng ta đã không còn tìm thấy con đường đưa ta đến.

Có một thứ tình yêu, rõ ràng là yêu say đắm, nhưng lại nói không nên lời. Có một thứ tình yêu, rõ ràng muốn chia tay, nhưng lại không thể bỏ nhau. Có một thứ tình yêu, rõ ràng như đang bị nung nấu, nhưng lại không thể tránh được. Có một thứ tình yêu, biết rõ rằng không có con đường phía trước, nhưng trong lòng lại không quay về được.

Thế nào là lòng can đảm? Là vừa khóc vừa đòi em yêu anh, hay là vừa khóc vừa để em chia tay với anh?

Cớ sao mà chúng ta không quý trọng những người xung quanh? Đối với cuộc gặp mặt không thể biết trước được, chúng ta thường cho rằng rồi sẽ có duyên gặp lại nhau, cứ cho rằng sẽ có dịp gặp lại để nói với nhau một lời xin lỗi, nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng mỗi một lần vẫy tay tạm biệt nhau, đều rất có thể sẽ là lần chia tay lần cuối, mỗi một tiếng than thở, cũng rất có thể là lần than thở cuối cùng.

Rất có thể bạn chỉ vì muốn có một mối tình, cần một đối tượng để yêu, cho dù mối tình không có kết quả. Không cần phải gặp gỡ rất nhiều người, bởi vì họ chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi. Tôi không hiểu đời người có bao nhiêu lần mười năm thời gian để tặng cho một người khác.

Con người, một loài sinh vật, nhìn kỹ, thì ra thương tật đầy mình, liệu có được người khác yêu hay không, mỗi người đều có cảm nhận khác nhau.

Nếu bạn đã không còn yêu cô ấy nữa, xin hãy buông tay, để người khác yêu cô ấy. Nếu cô ấy đã không còn yêu bạn, mời bạn giang rộng cõi lòng, để bạn có dịp đi yêu người khác.

Có những thứ, cho dù bạn thích thế nào đi nữa cũng không thuộc về bạn, có những thứ bạn lưu luyến thế nào đi nữa cũng định đoạt buộc phải từ bỏ. Trên đời này có vô số tình yêu, nhưng đừng để cho tình yêu trở thành thứ phương hại.

Có những duyên phận định đoạt sẽ phải mất đi, có những duyên phận không bao giờ mang lại kết quả, yêu một người không nhất thiết phải có được người đó, nhưng nếu đã có được một người để yêu rồi thì thất định nên nâng niu quý trọng.

Giá như chân thành là thứ có thể gây phương hại, thì tôi thà lựa chọn nói dối. Giá như nói dối là một thứ gây phương hại, thì tôi lựa chọn im lặng. Giá như im lặng là sự gây phương hại, thì tôi lựa chọn rời xa.

Nếu như bị mất đi là sự đau khổ, thì bạn có lo phải có sự bỏ ra hay không? Giá như mê muội là đau khổ, thì bạn có lựa chọn kết thúc hay không? Nếu như theo đuổi là sự đau khổ, thì liệu bạn có lựa chọn đam mê bất tỉnh hay không? Giá như chia tay là sự đau khổ, thì bạn sẽ dốc bầu tâm sự cùng ai? Rất nhiều sự việc chỉ có về sau rồi mới nhận rõ vấn đề, thế nhưng ta đã không còn tìm thấy con đường đưa ta đến.

Có một thứ tình yêu, rõ ràng là yêu say đắm, nhưng lại nói không nên lời. Có một thứ tình yêu, rõ ràng muốn chia tay, nhưng lại không thể bỏ nhau. Có một thứ tình yêu, rõ ràng như đang bị nung nấu, nhưng lại không thể tránh được. Có một thứ tình yêu, biết rõ rằng không có con đường phía trước, nhưng trong lòng lại không quay về được.

Thế nào là lòng can đảm? Là vừa khóc vừa đòi em yêu anh, hay là vừa khóc vừa để em chia tay với anh?

Cớ sao mà chúng ta không quý trọng những người xung quanh? Đối với cuộc gặp mặt không thể biết trước được, chúng ta thường cho rằng rồi sẽ có duyên gặp lại nhau, cứ cho rằng sẽ có dịp gặp lại để nói với nhau một lời xin lỗi, nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng mỗi một lần vẫy tay tạm biệt nhau, đều rất có thể sẽ là lần chia tay lần cuối, mỗi một tiếng than thở, cũng rất có thể là lần than thở cuối cùng.

Rất có thể bạn chỉ vì muốn có một mối tình, cần một đối tượng để yêu, cho dù mối tình không có kết quả. Không cần phải gặp gỡ rất nhiều người, bởi vì họ chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi. Tôi không hiểu đời người có bao nhiêu lần mười năm thời gian để tặng cho một người khác.

Con người, một loài sinh vật, nhìn kỹ, thì ra thương tật đầy mình, liệu có được người khác yêu hay không, mỗi người đều có cảm nhận khác nhau.

25 min

Top Podcasts In Arts

99% Invisible
Roman Mars
Q with Tom Power
CBC
Jay Du Temple discute
Jay Du Temple
The Moth
The Moth
The Jann Arden Podcast
Jann Arden
The Cutting Room Floor
OMONDI

More by CRI

七嘴八舌"趣"旅行
CRI环球旅游广播
轻阅读
南海之声
档案揭秘
环球资讯广播
平常记录
南海之声
いきいき中国
CRI Japanese
资讯有故事
环球资讯广播