Phẩm Tham Ái – Khi sợi dây trói vô hình trở thành lưới nhện nhốt cả đời người. Trong khu rừng của ái dục, người đời nhảy từ cành này sang cành khác như vượn mê trái chín, tưởng rằng đang tìm hạnh phúc – nhưng thực chất, chỉ đang bị dòng ái cuốn trôi qua kiếp này đến kiếp khác. Phật dạy: “Hãy nhổ tận gốc ái – như nhổ gốc cỏ bi.” “Chớ để Ma phá hoại – như dòng nước cuốn cỏ lau.” Ái – không phải chỉ là tình yêu lãng mạn, mà là mọi sự chấp thủ, mọi thèm khát, mọi vướng mắc vào cái “ta” và cái “của ta”. Ái – chính là mũi tên cắm sâu trong tim, làm con người sanh, già, bệnh, chết, khổ mãi mãi. Có người tưởng đã lìa rừng… Nhưng lại chạy về rừng, tưởng đã tháo gỡ, nhưng lại tự buộc mình chặt hơn với dây vàng của quyền lực, sắc đẹp, con cái, tài sản… Phẩm này đưa ra hình ảnh người trí: Người biết cắt trừ ái như nhện tự cắn đứt tơ, người bỏ quá khứ, không vướng vị lai, người có trí tuệ thấu suốt vô ngại, và sống với thân cuối cùng – không còn sanh tử. Cuối phẩm, Phật khẳng định rõ ràng: “Pháp thí thắng mọi thí! Pháp vị thắng mọi vị! Pháp hỷ thắng mọi hỷ! Ái diệt, dứt mọi khổ!” Phẩm Tham Ái không chỉ là giáo lý, mà là lời cảnh tỉnh: Nếu không nhổ tận gốc, mọi bố thí, lễ lạy, trì tụng… chỉ là tô điểm cho dây trói thêm đẹp. Lắng nghe hôm nay – để nhận diện, buông bỏ, và giải thoát khỏi ái – một cách tận gốc, tận tâm. #MinhĐăngPodcast #KinhPhápCú #PhẩmThamÁi #DiệtÁi #BuôngXả #TựGiảiThoát #ChánhPháp #ÁiLàNguồnKhổ